Sinh nhật lần thứ 20 và lời xin lỗi từ mẹ.
Cậu ấy sinh vào ngày 9/5/1993 vào lúc 23h13 phút, là đứa con trai duy nhất trong gia đình Yamada. Được đặt tên là “Ryosuke”, bố mẹ luôn dành tình thương cho cậu con trai bé bỏng, hy vọng cậu sẽ là một người độc lập, sau này lớn lên trở thành một người đàn ông có trái tim nồng ấm và biết trân trọng gia đình.
--------------------------------------------------
Bố tôi dành rất nhiều thời gian cho chúng tôi, tôi tự hỏi không biết những ông bố khác có dành nhiều thời gian như vậy cho bọn trẻ không nữa. Chúng tôi không giàu có gì, nhưng sau khi sinh tôi và em gái, bố tôi đã mua vé năm ở công viên giải trí, và dẫn chúng tôi đi chơi mấy trăm lần. Dạo trước, lúc bố tôi còn làm nhân viên phục vụ trên tàu hỏa, mỗi lần nghe thấy giọng bố tôi thông báo “Trạm kế tiếp là…” tôi lại chạy đến phía sau toa xe nhìn ông ấy. Lúc bố tôi làm việc như thế, và lúc bố dẫn tôi đi chơi như hai con người khác nhau hoàn toàn, nhìn bố tôi lúc làm việc thật sự rất đẹp trai.
Mẹ tôi là người luôn sống vì gia đình, vì vậy bà ấy sẽ không mua những gì dành cho bản thân, cũng không tùy tiện mua bất cứ thứ gì. Mặc dù có lúc bà ấy nói muốn đi Bali để xem những cửa hàng bán hàng châu á mà bà yêu thích ở đó. Mẹ chưa bao giờ ngồi máy bay hay tàu cao tốc đi đâu cả. Đó là lý do tại sao, bà ấy không hề biết giữa hai hàng ghế trên tàu cao tốc có một lối đi, và lần đầu tiên tôi nói đến nó bà ấy còn đùa rằng “nếu như thế thì không ai đi qua thì con cũng không ngồi được!” (cười) Một ngày nào đó tôi sẽ cùng mẹ ngồi tàu cao tốc và dẫn bà ấy đi Bali.
Chị ấy tôi là người cứng đầu và dễ nổi cáu. Tuy nhìn dáng vẻ chị ấy như thế, có lúc cũng bạo miệng chửi thề, nhưng thật ra chị ấy rất hay nghĩ cho tôi. Khoảng một năm trước, chị ấy và mấy người bạn đi ăn cơm, tình cờ nói chuyện đến vấn đề có liên quan đến tôi. Bọn họ xem ra dường như không biết em trai của chị gái tôi là Yamada Ryosuke, bắt đầu nói xấu về tôi, lúc đó chị tôi đột nhiên nổi cáu và hét lên “cậu ấy không phải là người như thế đâu!”. Lúc tôi nghe mẹ kể chuyện này mới biết chị ấy đã bảo vệ em trai mình như vậy, tôi vui lắm.
Cuối cùng là em gái tôi. Tôi thường nhắc đến em gái tôi trong những bài phỏng vấn trên tạp chí, lúc ra nước ngoài làm việc tôi cũng không giờ quên mua quà cho em gái, kết quả bị gọi là kẻ bị em gái ám ảnh, em gái tôi đáng yêu thế cơ mà. Nó luôn động viên tôi, lúc nhắn tin với tôi lúc nào cũng kết thúc bằng một tin ‘Cố gắng làm việc nhé anh !’. Lúc tôi diễn không tốt, nó cũng trực tiếp nói với tôi như vậy. Tôi giống như người hoạt náo không khí trong gia đình, vì vậy khi tôi đi làm xa không có ở nhà, nó cảm thấy cô đơn và nhớ tôi lắm. Tôi luôn mang theo ảnh 3 chị em tôi đã chụp lúc trước để trong ví tiền. Mỗi lần nhìn thấy nó, tôi đều nhớ rằng ‘phải cố gắng hết mình vì những thành viên trong gia đình’.
Vào đêm sinh nhật thứ 20 của tôi, mọi người đã tặng tôi một món quà. Đó là một cuốn album ảnh về những thứ quan trọng trong cuộc sống của chính tôi. Sau khi lật đến trang cuối cùng, có ghi những tin nhắn từ các thành viên trong gia đình. Từ em gái tôi ‘anh Ryosuke à em rất tự hào về anh’, từ chị gái tôi ‘cảm ơn em vì đã làm chỗ dựa cho cả gia đình’, từ mẹ tôi ‘mẹ rất vui vì Ryosuke đã khôn lớn và trở thành một người tuyệt vời như vậy, để con phải chịu khổ như vậy mẹ thật xin lỗi con.’ Tôi bước vào giới giải trí này là vì mẹ, vì vậy khi thấy tôi gặp khó khăn trong công việc, bà luôn tự trách mình và xin lỗi tôi vì điều đó. Nhưng mà, tôi rất biết ơn mẹ vì đã giúp tôi có được cơ hội làm việc như thế này. Cho nên, tôi có thể dốc hết sức mình vì hiếu tâm mà tiếp tục làm việc. Mẹ đã dẫn dắt tôi đi theo con đường này, tôi muốn bước xa hơn nữa để báo đáp mẹ.
Nếu thật sự có Chúa thì tôi sẽ ước gì ? Tôi không thích cầu nguyện với Chúa mỗi khi tôi gặp khó khăn, nhưng đây là điều mà mỗi ngày tôi mong ước. ‘Xin hãy bảo vệ và phù hộ cho gia đình con những điều tốt đẹp nhất, hạnh phúc tràn đầy’
‘Cầu mong gia đình luôn tràn đầy hạnh phúc’