Khi còn là một tên nhóc, cậu ấy luôn tin rằng trang phục thể thao là tất cả đối với mình. Lớn hơn một chút, cậu ấy bắt đầu ăn mặc như các junior. Yamada là như vậy đó, xuất hiện đầy mê hoặc, sau khi trút bỏ gánh nặng, cuối cùng đã tìm thấy cho mình một phong cách thời trang phù hợp nhất.
Lúc tôi biết có đủ kiểu quần áo là hồi học lớp 6 tiểu học. Cuộc sống của tôi trước đó chỉ có bóng đá thôi, ngoài đồ thể thao ra, mấy đồ khác tôi cũng chưa bao giờ mặc qua. Sau khi vào công ty, nhìn thấy cách ăn mặc Nikaido (Takashi)-kun, lần đầu tiên tôi có ý thức về thời trang. Tuy tôi nhớ không rõ chi tiết, nhưng Nikaido-kun lúc đó toàn mặc quần jean rách (cười). “Tại sao lại xé nhiều lỗ đến vậy? Nhưng mà mặc vô được thì cũng hay à”, tôi nghĩ vậy đó. Do ảnh hưởng phong cách thời trang của mọi người lúc đó, trong tủ quần áo của tôi, quần áo khác ngoài đồ thể thao cũng hơi nhiều một chút. Đối với tôi lúc đó mà nói, mặc áo thun thôi cũng coi như không phải đồ thể thao rồi, như vậy đã tương đối đúng mốt rồi.
Thời gian lên trung học, trong các junior cùng trang lứa rất thịnh mốt đồ đầu lâu. Tôi cũng không ngoại lệ, tôi đã bổ sung thêm đồ có hình lâu vào tủ đồ của mình. Sau này, tôi cảm thấy thật phiền phức khi suy nghĩ về chuyện mốt thời trang, thế là cứ theo chạy theo phong cách trang phục đơn giản. Bây giờ cũng vậy, nói chung là ở trên mặt áo sơ mi trắng, ở dưới là quần thụng màu đen, mặc như vậy ổn lắm rồi. Áo sơ mi bằng chất liệu sợi cotton rộng rãi, thoải mái, tôi không thích kiểu dáng quá dài. Tôi luôn mặc áo thun cổ chữ V bên áo sơ mi, cùng một nhãn hiệu, kích cỡ và chỉ màu trắng thôi, đến nỗi tôi mua khoảng 15 cái cùng kiểu. Lúc mặc trên người, cảm giác rất vừa vặn, lại rất thoải mái nữa, vì vậy lúc đi ngang qua cửa hàng quần áo, tôi đã mua chúng. Quần áo tôi rất đơn giản, trang sức cũng rất cần thiết. Bây giờ, tôi rất thích chiếc đồng hồ, chính là món quà kỷ niệm sinh nhật 20 tuổi của tôi lắm. Hồi đi đến tiệm bán đồng hồ, tôi rất muốn mua mẫu đó rồi, tình cờ tôi phát hiện ra mẫu đồng hồ này được sản xuất vào năm 1993, năm tôi ra đời. Tôi cảm giác như nó chính là vận mệnh của mình, nên đã quyết định mua ngay. Sau này tôi cũng muốn mang nó bên mình, ghi lại từng phút giây.
Xu hướng mua sắm mùa thu đông chính là áo jacket thể thao màu đen. Tôi cũng chuẩn bị kiểu áo len và áo hở cổ mà mình thích nhất, nên không cần mua đồ mới nữa. Mấy kiểu quần áo đơn giản bây giờ có thịnh hành hay không cũng không hề gì, tôi cảm thấy như vậy là đủ rồi. Kiểu quần jean của năm năm trước giờ cũng còn mặc. Tuy nhiên số đo chẳng thay đổi chút nào, buồn quá đi (cười). Nên cho dù là ngày nghỉ ra ngoài mua đồ, cũng thường xem đi xem lại nhưng cuối cùng không mua. Thưởng thức cảnh sắc xinh đẹp của Omotesandou, chầm chậm rảo bước, giữa đường rẽ vào quán kem mà mình yêu thích, đây mới là tuyến đường mua sắm cố định của tôi.
Tôi cho rằng người tạo nên mốt chính là người có thể tạo nên xu hướng mang tên mình như kiểu “X-ish Style”. Ví dụ như Johnny Depp với chiếc quần thụng cá tính, xem ra những người theo phong cách này đều rất đẹp trai. Và sẽ nổi lên những người ăn mặc theo hình mẫu của anh ấy, nên từ “Johnny Depp-ish style” vì vậy mà xuất hiện. Tôi khao khát mình có thể trở thành một người phong cách hoàn hảo về mọi mặt, mốt thời trang ổn định mà công việc cũng tốt.
Có thể nói, trong lòng tôi hy vọng tâm trí có thể giống như tên nhóc mặt đồ thể thao năm đó. Nhưng vì công việc phải thể hiện trước ánh mắt của nhiều người, nên chuyện ăn mặc thường ngày làm tôi tốn không ít tâm tư suy nghĩ. Lúc ra nước ngoài làm việc, tôi biết mình sẽ bị giới truyền thông địa phương chụp ảnh, nên cũng mặc đồ lịch sự một chút. Niềm vui tận hưởng sự đơn giản phải phân rõ thời gian, địa điểm, hoàn cảnh thích hợp. Đây có thể gọi là “Yamada Ryosuke -ish style”.
“Mặc một chiếc áo sơ mi trắng và cảm nhận tất cả sự thuần khiết.”