Thứ Bảy, 15 tháng 10, 2016

THINK NOTE VOL 6: NỤ CƯỜI

Người đăng: Unknown vào lúc 23:44

Có một bài hát của một ca sỹ nào đó tôi không biết tên, lời ca đã mang đến cho tôi nụ cười.

Làm một thần tượng, gương mặt lúc nào cũng phải tươi cười rạng rỡ. Quan niệm cố hữu này luôn dằn vặt trong tôi. Sau này, để xua tan những phiền não, tôi đã lĩnh hội được một điều, đó chính là nụ cười có thể từ sinh ra từ nụ cười mà thôi.

Thời gian ở bên những người tôi trân trọng nhất chính là tôi là lúc tôi luôn tươi cười. Ví dụ như Dai-chan (Arioka) nè. Lúc ở cùng Dai-chan, tôi cảm thấy lúc hai người chúng tôi ở cùng nhau, chính là lúc tôi cười nhiều nhất. Có lúc, chúng tôi cùng nhau đi đến cửa hàng game chơi, phát hiện ra trò game bắn trứng quái vật Gashadokuro có mấy dây móc khóa điện thoại. Tôi vốn chỉ xem thử thôi, kết quả xem đến cái nào cũng muốn hết, có một sợi dây quái vật hình xương răng rắc . Toàn bộ có cả thảy 30 mẫu, tôi vừa nghĩ chắc mình gắp không trúng đâu, vừa dùng tay xoay xoay nút, trong dự liệu, nó chạy ra một con yêu quái hình đầu ngựa. Tôi nhấn mạnh xuống nghe một tiếng “cụp”, tâm trạng của tôi lúc đó…Sau đó Dai-chan nói “Để anh giúp em ấn lại!”, rồi giúp tôi ấn lại lần nữa, rõ ràng là làm lại một lần thì ấn trúng cái bộ xương răng rắc đó! Hai người chúng tôi đều cười như điên, tôi quấn hai dây móc khóa điện thoại đó vào ngón tay rồi đi về nhà. Đối với mấy chuyện tầm phào thế này, không ngờ Dai-chan lại có thể hưng phấn xuất thần đến như vậy, anh ấy đã làm tôi cười vui vẻ, giống như sự tồn tại của ánh mặt trời chói lóa.
Lúc còn nhỏ, có lẽ tôi tìm được một số niềm vui, tôi chính là thằng nhóc hay cười. Ảnh trên tạp chí cũng vậy, ấn tượng đa số các bức ảnh hồi tôi còn là junior chính là nụ cười. Trước ống kính và các fan, tôi đều cười rất bình thường. Tôi hiểu rõ đây là một điều cực kì quan trọng đối với một thần tượng. Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, khi xuất hiện một mình trước ống kính, tôi bị yêu cầu “cười lên nào!”, trong lòng lại không có cách nào cười lên nổi.


Công việc hiện tại của tôi luôn phải tiếp xúc với rất nhiều ánh mắt, cũng rất dễ nhận thấy được. Có người cảm thấy Yamada Ryosuke đẹp trai, đồng thời cũng có rất nhiều người cảm thấy không đẹp, tôi đã nhìn thấy và nghe thấy mấy người đó gièm pha đặt chuyện về tôi. Tuy tôi nghĩ thông suốt đạo lý “Miễn là làm người của công chúng thì không được trốn tránh, đương nhiên mỗi người khác nhau thì sẽ có cách nghĩ khác nhau”, nhưng tôi cũng là con người mà, nên sẽ có lúc bị tổn thương, cũng có sợ phải mỉm cười trước mặt người khác. Nhưng mà nè, tôi biết mặt mũi mình so với vẻ đẹp hoàn mỹ còn kém xa lắm, sự thực thì bản thân tôi hát và kỹ thuật biểu diễn không được tốt lắm. Tôi chỉ hy vọng mọi người biết được tôi đang cố gắng hết sức ở điểm này. Cũng không hẳn gọi là kỹ thuật biểu diễn luôn không tốt, tôi nghĩ thông qua nỗ lực thì nó sẽ được cải thiện. Tôi à, ghét nhất những người phủ nhận sự cố gắng của người khác. Họ hoàn toàn không hiểu rõ để nỗ lực hết sức mình người ta phải đánh đổi thế nào, lại còn nói ra những lời vô trách nhiệm, hành vi của những người như vậy thật hèn mọn. Chuyện cuộc đời của một người thay đổi chỉ vì một câu nói bâng quơ của ai đó cũng có đấy chứ. Ngược lại, tôi cũng không thích những kẻ hay nói “Cố lên!” với người đang cố gắng làm việc gì đó. Đối với người đang thật sự nỗ lực mà nói, chỉ cần có người có thể ở bên cạnh quan tâm và mỉm cười với họ là vui lắm rồi và đó cũng trở thành nguồn sức mạnh lớn nhất đối với họ. 


Dạo này, tôi mê mẩn mấy bộ anime trên mạng và mấy video của những nghệ sỹ nghiệp dư tự quay mình hát. Vốn trong JUMP từ sớm đã bắt đầu truyền tay nhau xem cái này, nên tôi cũng xem, nghe mấy người đó hát, cảm giác như tinh thần được khích lệ. Điểm hấp dẫn hơn người chính là họ hát rất tốt. Một mình trong phòng nghe họ hát những bài tình ca da diết, tôi cảm nhận được những người đó có thái độ sống “đang hưởng thụ cuộc đời”. Bất kể là chuyện nhỏ vặt vãnh thế nào, chỉ cần nhìn thấy người ta được sống trong niềm vui, tự mình cũng sẽ tươi cười lên thôi. Điều này đã làm tôi nhận thức lại từ đầu, bản thân tôi cũng đang đứng trên lập trường có trách nhiệm mang đến niềm vui cho rất nhiều người, cũng phải làm được như người ta.


Trong các concert, từ trên sân khấu nhìn xuống, có thể nhìn thấy vô số điểm sáng mờ ảo của những chiếc penlight. Từng điểm sáng đó giống như đang cười với tôi. Chỉ cần những “hoa nụ cười này” không thể thay thế này vẫn tiếp tục khoe sắc, cho dù là lúc nào, tôi cũng có thể mỉm cười được.


“Tôi cảm thấy nụ cười được nuôi dưỡng từ nụ cười
Hãy khoe sắc nhé, hoa nụ cười!”
 

8 đồng xu group Template by Ipietoon Blogger Template | Gadget Review